Sailing out
English Version
Hi friends, it’s Van. How are you feeling today?
First of all, thank you for being here. I know you have a million things to do—scrolling through memes, overthinking that one awkward thing you said three years ago, or just trying to survive life in general—so I truly appreciate you spending a few minutes with me. I hope this post brings you a little hope, joy, or at least a reason to smile.
So, why did I start this blog? Honestly, I have no fancy titles, no major achievements, and no idea if I’m even qualified to write something publicly. This idea has been sitting in my head for years, collecting dust, while I convinced myself I wasn’t ready. But recently, this inner voice has been yelling at me (very loudly, I might add) to just do it. Not because I have everything figured out, but because I don’t—and maybe that’s exactly why I should start.
I know this won’t be perfect. I’ll probably make typos. I’ll definitely cringe at some of my old posts. But if we waited for the perfect time, we’d never do anything, right? So, here I am, finally setting sail into the vast ocean of blogging—hopefully not getting lost at sea.
My dream is simple: to share my thoughts, small bits of wisdom, and personal experiences with anyone who might need them. More than anything, I want this to be a space where people—especially young adults like me—can connect, feel heard, and remind each other that we’re not alone in this chaotic but beautiful journey called life.
So, welcome aboard. Let’s figure things out together.
Vietnamese Version
Chào bạn, mình là Vân. Hôm nay bạn cảm thấy thế nào?
Trước hết, cảm ơn bạn đã ở đây. Mình biết bạn có hàng tá thứ để làm—lướt meme, suy nghĩ lại về một câu nói kỳ cục mà bạn lỡ miệng ba năm trước, hoặc đơn giản là đang cố gắng sinh tồn qua từng ngày—vậy nên mình thật sự trân trọng vài phút bạn dành để đọc bài viết này. Hy vọng nó sẽ mang đến cho bạn một chút niềm vui, sự an ủi, hoặc ít nhất là một lý do để mỉm cười.
Vậy tại sao mình lại bắt đầu blog này? Thành thật mà nói, mình không có danh hiệu gì hoành tráng, không có thành tích vĩ đại, và cũng không chắc mình có đủ khả năng để viết lách trước công chúng hay không. Ý tưởng này đã nằm trong đầu mình nhiều năm rồi, phủ bụi qua thời gian, trong khi mình cứ tự nhủ rằng mình chưa sẵn sàng.
Nhưng gần đây, có một giọng nói bên trong cứ hét vào mặt mình (rất to, mình nói thật) bảo rằng cứ làm đi. Không phải vì mình đã sẵn sàng hay biết hết mọi thứ, mà là vì mình chưa—và có lẽ đó chính là lý do mình nên bắt đầu.
Mình biết sẽ chẳng có gì hoàn hảo cả. Mình chắc chắn sẽ viết sai chính tả vài lần. Có thể sau này nhìn lại bài viết đầu tiên, mình sẽ hơi xấu hổ. Nhưng nếu cứ chờ đến thời điểm hoàn hảo, có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ bắt đầu được gì cả, đúng không? Thế nên, mình quyết định ra khơi—hy vọng là không bị lạc trôi giữa đại dương blogging bao la này.
Ước mơ của mình rất đơn giản: chia sẻ những suy nghĩ, chút ít kinh nghiệm và góc nhìn cá nhân với bất kỳ ai có thể cần đến nó. Hơn hết, mình muốn nơi này trở thành một không gian an toàn, nơi mọi người—đặc biệt là những bạn trẻ như mình—có thể kết nối, lắng nghe nhau, và nhắc nhở nhau rằng chúng ta không đơn độc trên hành trình lộn xộn nhưng cũng thật đẹp đẽ này.
Vậy nên, chào mừng bạn! Hãy cùng nhau khám phá và trưởng thành nhé.